—— Celestial - Xeng Club Top 5 Game Bài Đổi Thưởng

Ngày mai đánh dấu mốc quan trọng khi tôi kiên trì viết lách trong suốt 300 ngày liên tiếp theo kế hoạch “Năm trăm ngày viết”. Thật thú vị, trong lần thực hiện kế hoạch năm trăm ngày trước đây, tôi cũng đã viết bài tổng kết thứ 300 vào đúng ngày thứ 299. Có lẽ lịch sử luôn vận hành giống như một dải Moebius vô tận, tái diễn những sự kiện tương tự vào thời điểm thích hợp, tuy không hoàn toàn giống nhau nhưng vẫn tuân theo quy luật tuần hoàn tự nhiên.

Ban đầu, tôi dự định sẽ viết bài này vào mốc 900 ngày, nhưng sau khi nhận thấy rằng ở cột mốc 600 ngày tôi đã dùng tiêu đề “Hai trăm ngày”, nên quyết định thay đổi để tránh sự lặp lại. Trong thời gian vừa qua, ngoài việc duy trì thói quen viết mỗi ngày, tôi còn đang chỉnh sửa và hoàn thiện chín bài viết cũ mỗi ngày.

Nhìn lại chặng đường đã qua, đặc biệt là những bài viết đầu tiên khi mới bắt đầu, tôi nhận ra hình bóng của một con người thiếu tự tin, luôn cố gắng thuyết phục bản thân có thể hoàn thành kế hoạch viết lách kỳ lạ này. Khi ấy, chỉ cần đạt đến mục tiêu 500 bài đã là thành công lớn. Thế nhưng, khi vượt qua được cột mốc 500, mọi lo lắng và bất an đều tan biến.

Bây giờ, tôi thậm chí đã viết tới bài thứ 900 - điều mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được.

Câu nói nổi tiếng “Lịch sử không lặp lại, nhưng sẽ tạo ra những vần điệu tương tự” thực tế không phải do Mark Twain sáng tác. Ông từng nói rằng: “Lịch sử không lặp lại, nhưng các nhà sử học thì thường bắt chước lẫn nhau.” Ngoài ra, tôi tin rằng câu nói này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành “cấm kỵ”, buộc phải trở về với ý nghĩa ban đầu thay vì bị lợi dụng để đưa ra những suy đoán không chính đáng về xã hội hiện tại.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi nhớ lại bài viết “Ghi chú trước thềm năm 2022”, trong đó tôi tuyên bố rằng năm nay mình sẽ ít nói hơn và giấu đi những góc cạnh sắc bén. Tuy nhiên, ngay từ đầu năm mới, tôi đã khởi động một chu kỳ viết khác và dần dần thêm vào nhiều ám chỉ chính trị, sự châm biếm và những tiếng kêu thầm lặng - dù văn chương có thể không mang lại sức mạnh tức thời, nhưng nó là ký ức không thể xóa bỏ.

Mấy ngày trước, người bạn @conge đã để lại bình luận trên bài viết “Chữ ký”, nhấn mạnh rằng tính độc nhất của chữ ký đến từ yếu tố thời gian. Tôi rất thích cách giải thích này. Mỗi bài viết đều mang dấu ấn thời gian riêng biệt, chính điều này tạo nên giá trị tồn tại của nó. Những lời dối trá cuối cùng sẽ bị phơi bày, những bản ghi chép lịch sử bị chỉnh sửa sẽ không thoát khỏi sự hủy diệt của thời gian, và những ràng buộc hay phá hủy đều không thể vượt qua quy luật tự nhiên.

Kể từ thời trung học, tôi đã có phần nào tính cách “tự cho mình là đặc biệt”. Trong nhiều năm sau khi trưởng thành, tôi thường coi giai đoạn này là thời kỳ “trung nhị” của mình. Tuy nhiên, điều khiến tôi tự nhận mình là đặc biệt không phải bởi tôi nghĩ mình có khả năng đặc biệt nào đó, mà là khát vọng muốn để lại dấu ấn cho thế giới này.

Trong một thời điểm nhất định khi còn nhỏ, tôi đột nhiên phát triển khả năng vẽ tranh, nhưng nhanh chóng mất đi tài năng này. Sau đó, tôi cảm thấy mình có thể sẽ trở thành một kẻ tầm thường sống qua ngày. Vì vậy, kể từ năm lớp sáu hoặc bảy, tôi bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ hãi mãnh liệt, biểu hiện dưới dạng sự cô đơn mua card game online tột độ. Tôi thường nhìn thế giới bằng những góc nhìn kỳ lạ, dẫn đến việc bị đánh giá là có vấn đề tâm lý.

Vào thời trung học, tôi đã viết cuốn tiểu thuyết đầu tiên, lấy những người bạn thân nhất làm nhân vật chính, tưởng tượng họ vào tuổi ba mươi mấy và cuộc sống của họ sẽ ra sao. Khi nhìn lại, tôi ngạc nhiên nhận ra rằng mình đã dự đoán đúng nghề nghiệp của vài người bạn trong cuốn tiểu thuyết đó. Cuốn sách này trở thành câu chuyện được nhóm bạn yêu thích truyền tay nhau đọc.

Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết cũng là nguyên nhân khiến tôi bị cô lập, vì tôi đã dự đoán đúng mối tình giữa giáo viên và học sinh. Khả năng quan sát tinh tế của tôi đã giúp tôi khắc ty le keo hom nay họa chân thực cảm xúc kqbd anh của nhân vật trong tiểu thuyết thông qua những cử chỉ và ánh mắt.

Sau khi bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, tôi dần bị xa lánh bởi nhóm bạn thân. Từ đó, tôi quyết định tận dụng “khả năng đáng sợ” này để ghi lại những dự đoán bằng văn chương, nhằm để lại dấu ấn cho tương lai. Tôi muốn thử thách thế hệ tương lai kiểm chứng xem liệu những dự đoán của tôi có chính xác hay không. Liệu chúng là viễn cảnh về một thế giới utopia mơ hồ, hay là công cụ giúp phá hủy một xã hội giả dối?

Trong bản thảo đầu tiên của tiểu thuyết “Giấc mơ không công khai” hoàn thành hai năm trước, tôi đã miêu tả một vụ tai nạn máy bay - nơi phi cơ bị ai đó điều khiển lao thẳng xuống mặt đất. Trong thế giới tưởng tượng này, tôi xây dựng một chế độ xử tử kỳ quặc dành cho những tội phạm cảm xúc không thể định nghĩa rõ ràng. Truyền thông kiểm soát dư luận, dư luận kiểm soát đám đông, và đám đông lại là lực lượng hủy hoại hệ thống tư pháp. Đây là một vòng lặp tự hủy, nơi cái chết của một thành phần sẽ kéo theo sự sụp đổ của tất cả.

Đáng ngạc nhiên, nhiều chi tiết trong tiểu thuyết này đang dần trở thành hiện thực. Chính hình ảnh người đàn ông đứng trên cầu đã thôi thúc tôi chỉnh sửa lại tác phẩm, tiếp tục đưa ra những dự đoán kỳ quặc về tương lai.

Kết thúc câu chuyện, tôi chợt nhớ đến cuốn tiểu thuyết thời trung học. Nhân vật chính trong câu chuyện dần dần tách rời nhau, chỉ còn lại tôi ở lại thành phố cũ. Trong chuyến tàu điện ngầm, tôi đã nói với một người không liên quan gì đến câu chuyện: “Chúng ta nên thử kết hôn xem sao.” Điều đáng sợ là, tôi đã nói câu này với vợ tương lai của mình trên toa tàu điện ngầm vào năm đó.

Thật khó tin, lịch sử không lặp lại, nhưng lại tạo ra những vần điệu tương tự đến kinh ngạc.

// Bạn làm tôi cảm thấy // Như trái tim đầy lo âu của tôi đang ở cách xa hàng triệu dặm. // Bạn làm tôi cảm thấy // Như tôi say mê trong ánh sao và chúng ta đang khiêu vũ ngoài không gian. // —— “Celestial”